ta ngồi đếm sao rơi
ngang tóc em, rũ đời
sao trời mênh mông quá!
lại nằm trong mắt emta ngồi đếm mây đen
của một đêm, cúi mặt
ghế này chông chênh quá!
không giữ nổi chân ngườita ngồi đếm những lời
hò hẹn và nhung nhớ
phập phồng như hơi thở
một sáng nào, ra đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét